U40-50 còn “hot” hơn cả 9X vì nhiều trò độc, lại dọn cả “bể phốt của khách”
Sức khỏe thường ngày: Gái mạ.i dâ.m 9X lý giải sự ‘đắt khách’ lạ lùng của hàng U50: ‘Có chị chỉ cao 1,3m, già xấu, nhưng cực đắt hàng vì nhiều trò độc, lại dọn cả bể phốt của khách’
U40-50 còn “hot” hơn cả 9X… vì sức khỏe?
Ba cô gái tôi gặp là Nguyễn Thị Hải (SN 1992), Trương Thị Nụ (SN 1996) và Nguyễn Thị Hoài (SN 1997). Cả ba cô đều ở quê ra Hà Nội làm nghề bán dâm. Hải tâm sự, nhà cô ở ngoại thành Hà Nội, bố mẹ đều làm ruộng, gia đình có bốn anh chị em, Hải là út. Học hết lớp 5, Hải nghỉ ở nhà phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng.
Hải bỗng quay sang nhìn Hoài (cô gái có nước da “bánh mật”) đang ngồi bên cạnh, ví von rằng: “Bây giờ em mới trắng như cục bột thế này đấy chị ạ.
Chứ ngày mới xuống Hà Nội đi bán dâm, em còn đen hơn cả nó (Hoài – PV) nhiều. Ở quê, mình em cấy cả mẫu ruộng, hôm nào nắng to mệt quá thì nhờ cái Nụ sang cấy giúp, xong ruộng nhà mình thì sang cấy bù cho nhà nó”.
Theo lời của Hải, cách đây hơn một năm, cô từ quê ra nội thành Hà Nội tìm việc làm nhưng không xin được, thấy có người bạn rủ đi bán dâm, cô đã đồng ý và về quê rủ thêm Nụ cùng “làm nghề bán hoa”. Hải bảo: “Tụi em “đi khách” vào ban đêm, còn ban ngày thì ngủ hoặc đi mua sắm ít đồ dùng cá nhân.
Mỗi tối, nếu “đắt hàng” thì được 3 khách, nhưng hôm nào ế ẩm thì chả được khách nào. Bọn em là gái đứng đường nên giá cũng “mềm” lắm chị ạ, mỗi khách chỉ được 200 nghìn đồng, nhưng phải trả tiền phòng đã mất 50 nghìn đồng rồi, còn lại một trăm rưỡi. Tiền em thuê nhà trọ mỗi tháng là 1,7 triệu đồng.
Còn cái Nụ thuê rẻ hơn cũng mất 1,2 triệu đồng. Mỗi ngày em và Nụ thuê xe máy “đi làm” cũng mất 80 nghìn đồng, hai đứa đi chung nên giảm được một nửa tiền thuê xe. Ngoài ra, còn tiền phấn son trang điểm, tính ra cả tháng cũng chẳng để được bao nhiêu. Kiếm được đồng nào rồi cũng vãi ra hết thôi chị ạ!”.
Tâm sự về nghềvới tintuctrongngay.com.vn Hải chua chát: “Nhiều người cứ tưởng bọn em trẻ thế này thì đông khách, nhưng khách cũng có năm bảy loại khách. Nhiều khách người ta lại thích “gái già” cơ chị ạ. Đầy chị 40 – 50 tuổi vẫn đi khách ầm ầm. Tại người ta biết chiều khách hơn bọn em.
Có hôm bọn em vừa mở lời mời chào, khách chửi luôn: “Chúng mày trẻ, kiêu bỏ mẹ! Tao thích “gái già” hơn”. Mà khách cũng khoảng 20-30 tuổi thôi, cứ thích “máy bay” U40, U50! Thậm chí, chỗ bọn em hay đứng trên đường Trần Khánh Dư có dạo một chị chỉ cao khoảng 1,3m nhưng đắt khách lắm.
Có lẽ họ thích thử “hàng lạ” và “độc” vì các chị ấy nhiều kinh nghiệm, có nhiều tuyệt chiêu hay lắm, khiến khách lên tiên ngay. Như chị 1,3m kia còn sẵn sàng dọn bể phốt cho khách luôn (!). Em thì chịu thôi.
Vô phúc gặp phải… “ngáo đá”… sức khỏe “như trâu”
Ngồi cạnh cô bạn đồng hương nãy giờ Nụ mới lên tiếng: “Nhục nhất là hôm nào gặp phải khách “ngáo đá”, trông mắt họ cứ lồi ra, đờ đẫn, khiếp lắm. Cứ nhìn thấy tay nào dừng xe mà có biểu hiện như vậy là tụi em từ chối ngay.
Các chị có “thâm niên” trong “nghề” này mách bọn em rằng, nếu phải đi cùng khách phê ma túy thì cứ khéo chèo chống, gạ gẫm họ chơi tá lả hoặc ba cây… để họ tập trung vào đấy, khi nào hết “phê”, có khi họ lại cho mình về mà không cần phải quan hệ tì.n.h d.ụ.c. Nếu mình không dụ được họ chơi trò gì hoặc mở mồm ra cãi lại là ăn đòn đủ. Kể cả khi “hành sự”, họ cũng hành hạ mình khiếp lắm”.
Nói rồi, Nụ thở dài: “Bọn em từ quê ra đây, cứ nhìn thấy khách nào xăm trổ đầy mình là chạy. Có đầy hôm, mấy tên bặm trợn dừng xe máy, yêu cầu bọn em phải đi theo “phục vụ”, bọn em mà từ chối thì chúng nó chửi luôn rằng “không đi khách thì mày đứng đây làm Đ. gì”, rồi đạp thẳng chân vào mặt, lôi tụi em lên xe đi cùng. Có khi “đi” xong, chúng nó nói luôn “bố mày đi không phải mất tiền”.
Chính vì thế, nếu nhìn thấy từ xa loại khách này là bọn em chạy bán sống bán chết. Những kẻ bặm trợn như thế thì có những chị thuộc dạng “số má” trong nghề bá.n dâ.m mới dám mời chào, mà đa phần các chị ấy toàn dân nội thành cả, chị ạ! U40 – 50 mà “được” giá lắm, toàn 250-300 nghìn đồng/lượt”.
Thấy đàn chị mở lòng tâm sự về nghề với phóng viên, cô gái năm nay mới 16 tuổi – Nguyễn Thị Hoài cũng thêm vào: “Cháu mới vào “nghề” hơn một tháng. Tháng vừa rồi, cháu gửi về cho mẹ được khoảng 5 triệu đồng để đóng tiền học cho em.
Bọn cháu thường “đi khách” từ 7h tối đến 1h sáng. Theo kinh nghiệm của các chị mách, càng khách về khuya thì càng chẳng ra gì, không say rượu thì cũng “ngáo đá” hoặc đầu gấu, bặm trợn. Cháu chân dài nên mấy lần chạy thoát đấy cô ạ”.
Vẫn giữ vẻ mặt “ngây ngô” của tuổi mới lớn, Hoài cười bảo rằng: “Đêm qua các chú công an bắt cháu, nếu chỉ có một chú đuổi thì có lẽ cháu đã chạy thoát, nhưng không ngờ lại có chú khách lao ra đón đầu. Lúc về đây (trụ sở công an – PV), các chú bảo cháu “thôi bỏ “nghề” đi, về quê với mẹ, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, chứ lang thang ở đây làm gì!”. Cháu đã bảo mẹ đến bảo lãnh rồi đón cháu về, chắc giờ này mẹ cũng sắp đến nơi rồi”.
Ngừng một lát, Hoài nhăn mặt rồi nói tiếp: “Chị Hải và chị Nụ hay đứng cùng cháu “đón khách” trên phố Trần Khánh Dư. Hai chị ấy ở quê lam lũ quen rồi, ruộng vườn đều biết làm hết. Còn cháu, tuy ở quê nhưng bố mẹ chiều lắm, cơm không phải nấu, nhà không phải quét, giờ về chả biết làm gì.
Năm ngoái, bố cháu bị tai nạn giao thông mất rồi, giờ nhà chỉ còn có mẹ và em trai đang học lớp 7. Cháu cứ ở quê là bạn bè lại rủ đi tụ tập uống nước, chơi tá lả.
Vừa rồi, người yêu cháu bị công an bắt, khởi tố về tội cố ý gây thương tích, bắt giữ người trái pháp luật và sử dụng ma túy. Không biết sau này xét xử phải đi tù bao nhiêu năm, nếu người yêu cháu ra tù sớm thì cháu đợi, còn không thì cháu đi lấy người khác”.
Sắp về nhà chồng vẫn đi b.án d.âm…là chuyện bình thường
Trước khi chia tay, Hải cố dặn lại tôi rằng: “Chị đừng ghi tên thật và địa chỉ của em nhé, bố mẹ chỉ biết em xuống đây đi bán hàng ở quán cà phê, chứ đâu có biết em làm cái nghề dơ dáy này.
Ở quê, có một đám đến hỏi cưới em rồi đấy, nếu đúng lịch thì hơn tháng nữa, em sẽ về nhà chồng. Con bé Nụ cũng có người yêu là bộ đội nghĩa vụ, hai đứa hẹn nhau, khi nào anh chàng ấy ra quân thì sẽ tổ chức đám cưới”
Nhưng gần bác thì thấy thương ghê”. Hà lại đưa cho bác Lành mấy cái bao cao su. Bà cười để lộ hàm răng đã rụng gần hết. Theo lời Hà, những góc đường Trần Nhân Tông, Nguyễn Du, Quang Trung, quanh hồ Thiền Quang đêm đêm không chỉ có bác Lành mà còn cả những cô gái 14,15 tuổi lén lút bán dâm.
“Chị em không muốn đi làm nghề này nhưng họ quá khó khăn. 1,5 triệu đồng để mở hàng trà đá cũng không có. Nhiều lúc trò chuyện với họ mà vừa nói vừa khóc, dù không được phép khóc trước mặt họ”, Hà bảo.
Với nhiều gái b.án d.âm, sau một đêm đi làm đầy vật vã, mọi ngả đường đều dẫn đến ngôi nhà ở Đê Tô Hoàng.
Nghiện ngập
Càng hút hít thì càng phải đi khách để có tiền, có tiền lại hút hít, như một cái vòng luẩn quẩn không dừng lại được mà lúc ấy cũng chưa từng suy nghĩ là sẽ dừng. Cho đến khi em bị bắt vào Trung tâm cai nghiện Ba Vì. Vào đó mất tự do, phải lao động, vật thuốc ghê lắm. Sau 2 năm, em được ra thì tái nghiện, lại đi khách rồi lại bị bắt vào Trung tâm”. Mang bầu, già rụng răng vẫn b.án dâ.m ở Hà Nội 1Ngôi nhà này là chốn bình yên của cô gái đứng đường.
Môi, mắt Kha thâm quầng, nhưng nụ cười rất tươi. Năm 2007, Kha được ra khỏi Trung tâm cai nghiện, quyết làm lại cuộc đời, nhưng lại đối diện thực tế phũ phàng: Làm gì, đi đâu? Chẳng lẽ quay về nghề bá.n d.âm, lại nghiện hút?… Kha tìm đến ngôi nhà ở Đê Tô Hoàng, được các chị em giúp đỡ đoạn tuyệt hẳn với ma tuý, và cô có một việc làm mà mình chưa từng hình dung ra.
Ấy là, hằng đêm, Kha đi tiếp cận những chị em làm gái đứng đường, hay bá.n dâ.m ở quán bar, vũ trường, karaoke. Gặp chị em, Kha tư vấn cho họ những kiến thức về tìn.h d.ục an toàn, phát bao cao su miễn phí, rỉ tai về địa chỉ ngôi nhà ngõ Đê Tô Hoàng …Gặp chị em đường phố tương đối dễ vì dù sao cũng là “dân trong nghề”.
Nhưng với những cô gái b.án d.âm ở các cơ sở mass.age, hay karaoke thì rất khó, vì phải thông qua chủ. Khi Kha đặt vấn đề, các ông chủ thường đe dọa hoặc chối bay: “Chỗ chúng tôi không có gái bá.n d.âm”…
Một người phụ nữ bước vào cầm điếu thuốc châm lửa từ điếu thuốc trên môi Kha. Nhật- tên cô này – 31 tuổi, quê ở Hoà Bình cũng có quãng đời mưa gió. Muốn thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn, Nhật tin lời một gã lưu manh hứa hẹn xin việc, nhưng bị lừa bán vào một cơ sở m.ại d.âm ở Sơn Tây.
Nhật bị ép b.án d.âm. Cô gái quê chưa một lần nắm tay đàn ông đã chống cự quyết liệt. Thấy thế, chủ lại mừng. Hôm sau Nhật bị đưa lên một con tàu trên sông để bá.n tri.nh cho chủ tàu.
Giữa sông, Nhật không biết chạy đi đâu… Từ đó, Nhật bị ép tiếp khách ngày đêm đến rạc cả người, đi đâu cũng có bảo kê canh gác 24/24 giờ.
Một khách làng chơi thương hoàn cảnh của Nhật đã tìm cách giải cứu cô về Hà Nội. Sống như vợ chồng để trả ơn khách làng chơi 2 năm, Nhật về quê nhưng không có việc làm lại xuống Hà Nội.
Ở thủ đô, tay trắng, Nhật lại đứng đường kiếm cơm và dính vào nghiện hút, rồi bị bắt lên Trung tâm cai nghiện…
Con đường của Nhật sau đó cũng giống Kha, được NBY giúp đỡ và trở thành thành viên nòng cốt. Hằng đêm, Nhật đi tiếp cận các cô gái bá.n d.âm để tư vấn cho họ về biện pháp chống lây nhiễm qua đường tì.nh dụ.c, cách tự vệ khi bị khách dùng bạo lực và nói cho họ những cơ hội để tìm công việc mới…
Tóc nhuộm vàng hoe, gương mặt hơi cúi xuống, Nhật kể: “Có những ông khách cho thêm tiền để không đi b.ao c.ao s.u. Nếu gặp phải khách là đầu gấu mà không muốn đi b.ao c.ao s.u thì khó thoát.
Có lần em đồng ý với khách đi chỉ mình ông ấy nhưng khi bước vào phòng có tới bốn năm người ngồi nằm la liệt. Em định chạy ra khỏi phòng nhưng cửa đã khóa…
Không chỉ có em, nhiều chị em khác cũng bị thế, còn bị quỵt tiền. Mình đã trải qua cảnh ấy, nên giờ tư vấn cho chị em không đi khách ở các bãi đáp lạ, không quan hệ nếu khách không chịu dùng b.ao c.ao s.u”.
Hoa, 29 tuổi, bụng bầu to gần vượt mặt, nặng nề đi lên cầu thang: “Em mang thai đã được 8 tháng nhưng vẫn phải đi khách. Nếu nghỉ bây giờ không biết sau này lấy gì nuôi con… sức khỏe lại yếu nữa”
Từ lúc mang thai tháng thứ 5 em đã phải bó bụng để khách không biết, nhưng từ tháng thứ 6 trở đi bụng to quá không bó được nữa, vì vậy cũng ít khách hơn. Lúc mình đi thường năn nỉ họ “làm nhẹ” để khỏi ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng”.
Trưa. Mâm cơm nóng hổi được dọn ra, chị em ngồi quây quần, vừa ăn vừa cười nói. Ăn xong, người thì gội đầu, người cho quần áo vào máy giặt, hay làm móng tay móng chân hoặc đấm bóp cho nhau…Ở nơi bình yên này, trong những giờ phút ngắn ngủi, họ được là chính mình.
Chị Chu Thị Bình, điều hành chung của nhóm NBY cho hay: “Họ tìm đến đây, đa số là người ngoại tỉnh, không có nhà nên xem NBY là gia đình mình. NBY chia sẻ với họ những khó khăn, nhiều chị em đã được vay vốn để chuyển sang nghề khác.
Những thành viên nòng cốt của NBY đã tiếp cận với hàng trăm chị em bán dâm ở Hà Nội để tư vấn về tì.nh dụ.c an toàn, các dịch vụ xét nghiệm hỗ trợ và điều trị.”